Thánh địa Klaxx_x1
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Thánh địa Klaxx_x1

Địa bàn hoạt động của thần dân X1
 
Trang ChínhTìm kiếmLatest imagesĐăng kýĐăng Nhập

 

 Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ - Nguyễn Nhật Ánh

Go down 
5 posters
Tác giảThông điệp
shinichi_172 ¶€' ╫Î
Moderator
shinichi_172 ¶€' ╫Î


Tổng số bài gửi : 133
Birthday : 17/02/1995
Age : 29

Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ - Nguyễn Nhật Ánh Empty
Bài gửiTiêu đề: Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ - Nguyễn Nhật Ánh   Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ - Nguyễn Nhật Ánh EmptyThu May 14, 2009 2:13 pm



Chương 1
tóm lại là đã hết một ngày





Một ngày, tôi chợt nhận thấy cuộc sống thật là buồn chán và tẻ nhạt.

Năm đó tôi tám tuổi.

Sau này, tôi cũng nhiều lần thấy cuộc sống đáng chán khi thi trượt ở tuổi mười lăm, thất tình ở tuổi hăm bốn, thất nghiệp ở tuổi ba mươi ba và gặt hái mọi thành công ở tuổi bốn mươi.

Nhưng tám tuổi có cái buồn chán của tuổi lên tám.

Đó là cái ngày không hiểu sao tôi lại có ý nghĩ rằng cuộc sống không có gì để mà chờ đợi nữa.

Rất nhiều năm về sau, tôi được biết các triết gia và các nhà thần học vẫn đang loay hoay đi tìm ý nghĩa của cuộc sống và tới Tết Ma Rốc họ cũng chưa chắc đã tìm ra.

Nhưng năm tôi tám tuổi, tôi đã thấy cuộc sống chả có gì mới mẻ để khám phá.

Vẫn ánh mặt trời đó chiếu rọi mỗi ngày. Vẫn bức màn đen đó buông xuống mỗi đêm. Trên mái nhà và trên các cành lá sau vườn, gió vẫn than thở giọng của gió. Chim vẫn hót giọng của chim. Dế ri ri giọng dế, gà quang quác giọng gà. Nói tóm lại, cuộc sống thật là cũ kỹ.

Cuộc sống của tôi còn cũ kỹ hơn nữa. Mỗi đêm, trước khi đi ngủ, tôi đã biết tỏng ngày mai những sự kiện gì sẽ diễn ra trong cuộc đời tôi.

Tôi kể ra nhé: Sáng, tôi phải cố hết sức để thức dậy trong khi tôi vẫn còn muốn ngủ tiếp. Tất nhiên là trước đó tôi vẫn giả vờ ngủ mê mặc cho mẹ tôi kêu khản cả giọng rồi lay lay người tôi, nhưng dĩ nhiên tôi vẫn trơ ra như khúc gỗ cho đến khi mẹ tôi cù vào lòng bàn chân tôi.

Khi đặt chân xuống đất rồi, tôi phải đi đánh răng rửa mặt, tóm lại là làm vệ sinh buổi sáng trước khi bị ấn vào bàn ăn để uể oải nhai chóp chép một thứ gì đó thường là không hợp khẩu vị. Mẹ tôi luôn luôn quan tâm đến sức khỏe và cụ thể hóa mối quan tâm của mình bằng cách bắt tôi (và cả nhà) ăn những món ăn có nhiều chất dinh dưỡng trong khi tôi chỉ khoái xực những món mà bà cho rằng chẳng bổ béo gì, như mì gói chẳng hạn.

Quan tâm đến sức khỏe là điều tốt, và càng lớn tuổi mối quan tâm đó càng tỏ ra đúng đắn. Chẳng ai dám nói quan tâm như vậy là điều không tốt. Tôi cũng thế thôi. Khi tôi trưởng thành, có nhà báo phỏng vấn tôi, rằng giữa sức khỏe, tình yêu và tiền bạc, ông quan tâm điều gì nhất? Lúc đầu tôi nói nhiều về tình yêu, về sau tôi nói nhiều hơn về sức khỏe. Tôi phớt lờ tiền bạc, mặc dù tôi nhận thấy đó là một bất công: tiền bạc chưa bao giờ được con người ta thừa nhận là mối quan tâm hàng đầu dù tiền bạc ngày nào cũng chạy đi mua quà tặng cho tình yêu và thuốc men cho sức khỏe.

Nhưng thôi, đó là chuyện của người lớn – chuyện sau này. Còn tôi, lúc tám tuổi, tôi chỉ nhớ là tôi không thích ăn những món bổ dưỡng. Nhưng tất nhiên là tôi vẫn buộc phải ăn, dù là ăn trong miễn cưỡng và lười nhác, và đó là lý do mẹ tôi luôn than thở về tôi.

Ăn xong phần ăn buổi sáng (chả sung sướng gì), tôi vội vàng truy lùng sách vở để nhét vào cặp, nhặt trên đầu tivi một quyển, trên đầu tủ lạnh một quyển khác và moi từ dưới đống chăn gối một quyển khác nữa, dĩ nhiên bao giờ cũng thiếu một món gì đó, rồi ba chân bốn cẳng chạy vù ra khỏi nhà.

Trường gần nhà nên tôi đi bộ, nhưng thực tế thì tôi chưa bao giờ được thưởng thức thú đi bộ tới trường. Tôi toàn phải chạy. Vì tôi luôn luôn dậy trễ, luôn luôn làm vệ sinh trễ, luôn luôn ăn sáng trễ và mất rất nhiều thì giờ để thu gom tập vở cho một buổi học. Về chuyện này, ba tôi bảo: “Con à, hồi bằng tuổi con, bao giờ ba cũng xếp gọn gàng tập vở vào cặp trước khi đi ngủ, như vậy sáng hôm sau chỉ việc ôm cặp ra khỏi nhà!”.

Nhưng hồi ba tôi bằng tuổi tôi thì tôi đâu có mặt trên cõi đời để kiểm tra những gì ông nói, bởi khi tôi bằng tuổi ba tôi bây giờ chắc chắn tôi cũng sẽ lặp lại với con tôi những điều ông nói với tôi – chuyện xếp tập vở trước khi đi ngủ và hàng đống những chuyện khác nữa, những chuyện mà tôi không hề làm.

Chà, với những chuyện như thế này, bạn đừng bao giờ đòi hỏi phải chứng minh. Đôi khi vì một lý do nào đó mà chúng ta buộc phải bịa chuyện. Chúng ta cứ lặp lại mãi câu chuyện bịa đó cho đến một ngày chúng ta không nhớ có thật là chúng ta đã bịa nó ra hay không, rồi sau đó một thời gian nữa nếu cứ tiếp tục lặp lại câu chuyện đó nhiều lần thì chúng ta sẽ tin là nó có thật. Thậm chí còn hơn cả niềm tin thông thường, đó là niềm tin vô điều kiện, gần như là sự xác tín. Như các nhà toán học tin vào định đề Euclide hay các tín đồ Thiên Chúa tin vào sự sống lại của Jesus.

Ôi, nhưng đó cũng lại là những vấn đề của người lớn.

Tôi kể tiếp câu chuyện của tôi hồi tám tuổi.

Như vậy, ra khỏi nhà một lát thì tôi tới trường.

Trong lớp, tôi luôn luôn ngồi ở bàn chót. Ngồi bàn chót thì tha hồ tán gẫu, cãi cọ, cấu véo hay giở đủ trò nghịch ngợm mà không sợ bị cô giáo phát hiện, nhưng điều hấp dẫn nhất ở vị trí tối tăm đó là ít khi bị kêu lên bảng trả bài.

Điều đó có quy luật của nó. Bạn nhớ lại đi, có phải bạn có rất nhiều bạn bè, yêu quí rất nhiều người nhưng không phải lúc nào bạn cũng nhớ tới họ. Bộ nhớ chúng ta quá nhỏ để chứa cùng lúc nhiều khuôn mặt hay nhiều cái tên, chỉ khi nào nhìn thấy người đó ngoài phố hay bắt gặp cái tên đó trong một mẩu tin trên báo chẳng hạn thì chúng ta mới chợt nhớ ra và cảm động thốt lên “Ôi, đã lâu lắm mình không gặp nó. Năm ngoái mình kẹt tiền, nó có cho mình vay năm trăm ngàn!”.

Cô giáo của tôi cũng vậy thôi. Làm sao cô có thể nhớ tới tôi và kêu tôi lên bảng trả bài khi mà cô không thể nào nhìn thấy tôi giữa một đống đầu cổ lúc nhúc che chắn trước mặt.

Ngày nào cũng như ngày nào, tôi ngồi đó, vừa xì xầm trò chuyện vừa cựa quậy lung tung, và mong ngóng tiếng chuông ra chơi đến chết được.

Trong những năm tháng mà người ta gọi một cách văn hoa là mài đũng quần trên ghế nhà trường (tôi thì nói thẳng là bị giam cầm trong lớp học), tôi chẳng thích được giờ nào cả, từ giờ toán, giờ tập viết đến giờ tập đọc, giờ chính tả. Tôi chỉ thích mỗi giờ ra chơi.

Ra chơi có lẽ là điều tuyệt vời nhất mà người lớn có thể nghĩ ra cho trẻ con. Ra chơi có nghĩa là những lời vàng ngọc của thầy cô tuột khỏi trí nhớ nhanh như gió, hết sức trơn tru. Ra chơi có nghĩa là được tháo cũi sổ lồng (tất nhiên sau đó phải bấm bụng chui vào lại), là được tha hồ hít thở không khí tự do.

Suốt những năm đi học, tôi và lũ bạn đã sử dụng những khoảnh khắc tự do hiếm hoi đó vào việc đá bóng, bắn bi, nhưng thường xuyên nhất và hăng hái nhất là những trò rượt đuổi, đánh nhau hay vật nhau xuống đất cho đến khi không đứa nào còn ra hình thù một học sinh ngoan ngoãn nữa mới thôi, tức là lúc khuỷu tay đã trầy xước, mắt đã bầm tím, chân đi cà nhắc và áo quần thì trông còn tệ hơn mớ giẻ lau nhà.

Tại sao tôi không kể giờ ra về vào đây. Vì ra về có nghĩa là rời khỏi một nhà giam này để đến một nhà giam khác, y như người ta chuyển trại cho các tù nhân, có gì hay ho đâu.

Tôi không nói quá lên đâu, vì ngày nào chào đón tôi ở đầu ngõ cũng là khuôn mặt lo lắng của mẹ tôi và khuôn mặt hầm hầm của ba tôi.

- Trời ơi, sao ngày nào cũng ra nông nỗi thế này hả con?

Đại khái mẹ tôi nói thế, giọng thảng thốt, vừa nói vừa nắn nót cánh tay rướm máu của tôi như để xem nó sắp rụng khỏi người tôi chưa.

Ba tôi thì có cách nói khác, rất gần với cách rồng phun lửa:

- Mày lại đánh nhau rồi phải không?

- Con không đánh nhau. Tụi bạn đánh con và con đánh lại.

Tôi nói dối (mặc dù nói dối như thế còn thật hơn là nói thật) và khi ba tôi tiến về phía tôi với dáng điệu của một cơn bão cấp mười tiến vào đất liền thì mẹ tôi đã kịp kéo tôi ra xa:

- Ông ơi, con nó đã nát nhừ ra rồi!

Mẹ tôi có cách nói cường điệu rất giống tôi, tôi vừa chạy theo bà vừa cười thầm về điều đó.

Sau đó, không nói thì ai cũng biết là tôi bị mẹ tôi tống vào nhà tắm. Khi tôi đã tinh tươm và thơm phức như một ổ bánh mì mới ra lò thì mẹ tôi bắt đầu bôi lên người tôi đủ thứ thuốc xanh xanh đỏ đỏ khiến tôi chẳng mấy chốc đã rất giống một con tắc kè bông.

Dĩ nhiên là từ đó cho tới bữa cơm, tôi không được phép bước ra khỏi nhà để tránh phải sa vào những trò đánh nhau khác hấp dẫn không kém với bọn nhóc trong xóm, những đối thủ thay thế hết sức xứng đáng cho tụi bạn ở trường.

**Còn nhiều phần nữa, dài lém, nên nhac boxx, các bác bjk tên rùi lên google search coppy về đọc thoải má ???


Được sửa bởi shinichi_172 ¶€' ╫Î ngày Fri May 15, 2009 7:32 pm; sửa lần 1.
Về Đầu Trang Go down
http://360.yahoo.com/shinichi_172
Luna213

Luna213


Tổng số bài gửi : 54
Birthday : 21/03/1995
Age : 29

Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ - Nguyễn Nhật Ánh Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ - Nguyễn Nhật Ánh   Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ - Nguyễn Nhật Ánh EmptyThu May 14, 2009 2:24 pm

Ôi, quyển này bạn Lu có, đọc hết rồi, hay zễ sợ.
Có ai mượn không, Lu cho mượn nà^^!
Về Đầu Trang Go down
Anita

Anita


Tổng số bài gửi : 49

Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ - Nguyễn Nhật Ánh Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ - Nguyễn Nhật Ánh   Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ - Nguyễn Nhật Ánh EmptyThu May 14, 2009 2:29 pm

Ani đọc hết cuốn này rùi, bác Ánh viết hay lắm. Bác ý bảo truyện này ko dùng cho trẻ em mà muốn dành cho những người lớn muốn được trở lại thành trẻ em, mà đùng thế thật, cái cách viết rất hồn nhiên, thể hiện đúng cái tâm trạng ngu ngơ của một thằng nhóc tám tuổi. Cuốn này hay và ý nghĩa, mọi người nhớ tìm đọc nhá ! nongchay
Về Đầu Trang Go down
CatOv3Mouse

CatOv3Mouse


Tổng số bài gửi : 53

Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ - Nguyễn Nhật Ánh Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ - Nguyễn Nhật Ánh   Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ - Nguyễn Nhật Ánh EmptyFri May 15, 2009 7:25 pm

mình thích truyện Mắt Biếc của Nguyễn Nhật Ánh lém
bạn shinichi có thể post lên cho các mem cùng thưởng thức dc ko?
hattoc
Về Đầu Trang Go down
Frank_Lampard

Frank_Lampard


Tổng số bài gửi : 101
Birthday : 15/10/1995
Age : 28

Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ - Nguyễn Nhật Ánh Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ - Nguyễn Nhật Ánh   Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ - Nguyễn Nhật Ánh EmptySat May 16, 2009 8:12 am

truyện này mình đọc zòi , pa mình mua nên mình thấy hay nên xem thử .
@Duy : để đóa ta post lên cho
__________________________________

Phong độ chỉ là nhất thời , đẳng cấp mới là mãi mãi .
Về Đầu Trang Go down
shinichi_172 ¶€' ╫Î
Moderator
shinichi_172 ¶€' ╫Î


Tổng số bài gửi : 133
Birthday : 17/02/1995
Age : 29

Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ - Nguyễn Nhật Ánh Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ - Nguyễn Nhật Ánh   Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ - Nguyễn Nhật Ánh EmptySat May 16, 2009 9:01 am

ta post oài, wa topic mới xem đj setdanh nhớ trả công cho ta đó Duy heo
Về Đầu Trang Go down
http://360.yahoo.com/shinichi_172
Sponsored content





Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ - Nguyễn Nhật Ánh Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ - Nguyễn Nhật Ánh   Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ - Nguyễn Nhật Ánh Empty

Về Đầu Trang Go down
 
Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ - Nguyễn Nhật Ánh
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang
 Similar topics
-
» Mắt biếc - Nguyễn Nhật Ánh
» (VN) Wanbi Nguyễn Tuấn Anh
» 50 tác phẩm văn học hay nhất mọi thời đại
» Top 5 bài hát Kpop HOT nhất tuần qua
» Vertu - Điện thoại đắt nhất thế giới -

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Thánh địa Klaxx_x1 :: Giảng đường văn hóa :: Hội thơ văn :: Văn học sưu tầm-
Chuyển đến